Ngày Tết, ông bà các cụ thường muốn đông đủ, vì cũng chẳng biết còn mấy dịp nhìn thấy được con cháu tụ tập cả nhà như vậy. Trẻ con thì cứ đi chơi với lì xì là toe toét rồi. Nên chính ra tầm giữa giữa như tuổi của tụi mình, lại không tìm ra được mấy niềm vui những ngày năm mới này. Ngày xưa mỗi lần mẹ mình nói mình phải làm gì đó như đêm giao thừa buộc phải cúng, mùng này mùng kia buộc phải qua đây ăn thì mình thường bực lắm. Với cá tính nổi loạn sẵn trong người, mình sẽ bật lại ngay phải là phải thế nào, không có gì tên là phải hết. Luật nào ép mà phải. Tết nhất phải vui, làm gì không vui con không làm. Thế nhưng bố mình chỉ dạy mình đúng 1 điều: con làm thế không phải vì con phải hay nên làm thế, mà con làm thế vì con yêu gia đình, và muốn làm điều đó cho gia đình.
Mình nhớ lời bố nói, nên cũng nhìn về Tết theo nhiều cách khác biệt. Mỗi khi có một điều gì đó “phải làm” dịp Tết, mình sẽ nghĩ mình muốn làm điều này cho ai, làm điều này sẽ khiến ai hạnh phúc. Bạn mình ăn cỗ cùng họ hàng chồng ko vui lắm đâu, nhưng bạn mình làm vì điều đó khiến chồng bạn hạnh phúc. Mẹ mình nấu ăn quần quật sáng tối cả tuần ko vui lắm đâu, nhưng mẹ làm vì muốn bố có bữa ăn đủ đầy trọn vẹn mời anh em trong nhà. Mình vs em gái năm nào mùng 1 cũng tất bật rửa mấy mâm cỗ thì vui chỗ nào, nhưng tụi mình làm vì muốn đỡ mẹ không quá vất vả. Mình gửi tiền biếu tết hay mừng tuổi cục to nói thật hơi xót , nhưng mình làm vì mình muốn ông bà bố mẹ an tâm và tự hào con vẫn ổn và sống khoẻ. Kiểu vậy.
Tết đơn giản cũng là cơ hội mà ai cũng muốn trao đi, nỗ lực để làm những người mình yêu thương nhất hạnh phúc - dù là nó phải qua một vài những thủ tục rườm rà. Những thủ tục năm nào cũng như năm nào có thể là mọi người cứ tụ tập, bày ra những món chả ai ăn, nói những câu chuyện năm nào cũng nói, rồi mặc thật đẹp chỉ để chụp một vài tấm ảnh hình thức. Nhưng mình cũng đủ lớn để biết những tấm hình khi ấy tưởng là hình thức, chỉ vài năm nữa sẽ trở thành kỉ niệm mà muốn cũng chẳng có lại được.
Tất nhiên, nói qua cũng phải nói lại. Nếu ai cũng nỗ lực nói là vì nhau, giúp nhau hạnh phúc thì cũng nên review lại kết quả xem thế đã ai hạnh phúc chưa. Đơn cử lấy ví dụ bữa ăn nhà mình hôm trước đi. Có một miếng thịt ngon trên đĩa. Bố mình gắp cho mẹ. Mẹ lại gắp cho mình. Mình gắp lại nhường bố. Nhường qua nhường lại, con em mình gắp cho vào miệng. Nó nói giờ cứ nhường nhau không ai ăn, thịt nguội hết ngon thì không có ai hưởng. Ừ, tuổi trẻ nói có lí mà. Đôi khi mình cũng thấy, có những buổi tụ tập mà ai cũng như chịu đựng vì người kia, ai cũng nỗ lực cho người khác vui mà kết quả chả ai vui cả. Hoặc 10 người khó chịu mà chỉ 1,2 người thoả mãn. Nếu nhìn lại mà thấy một vài buổi như thế, thì thôi nên giải tán không có lần sau.
Và cuối cùng, bên cạnh học trao đi cho người khác, hãy học chăm sóc cả bản thân mình nữa. Sáng mùng 2 Tết này mình ở Saigon. Sau gần 1 tháng ở Hanoi mình cũng về lại được căn nhà của riêng ở SG. Mình tỉnh dậy đi ra ngoài ăn tiệm ăn yêu thích, thong thả đi bộ về chơi với hai bé mèo, nghĩ xem bản thân muốn làm gì rồi nhảy múa tắm rửa lăn ra ngủ như chết. Tất nhiên đến chiều mùng 2 thì mình cũng đi chúc tết, nhưng thực sự nửa ngày đầu buổi sáng được sống tự do và làm đúng những điều mình thích là một ngày đầu năm mới hạnh phúc nhất mà mình đã từng trải nghiệm.
Quay đi quay lại cũng lại hết Tết. Nếu tết này bạn vui, thì vui rồi. Nếu Tết này hơi mệt và chưa vui lắm, mình chỉ bí kíp đừng nghĩ Tết phải làm gì, hãy nghĩ tết bạn muốn làm gì để những người bạn yêu thương hạnh phúc, và làm gì để bản thân cũng thật hạnh phúc nữa.
Comentarios