Lớn lên trong một gia đình Á Đông, mình đã từng cảm thấy tội lỗi rất nhiều lần. Bố mẹ luôn khiến cho mình cảm thấy rằng phải học giỏi để có thể làm bố mẹ vui vẻ, phải yên bề gia thất để khiến bố mẹ an tâm, phải thành công, giỏi giang để bố mẹ không còn lo lắng hay xấu hổ với bất cứ ai. Mỗi khi xảy ra cãi vã, mình luôn có cảm giác tội lỗi rằng bố mẹ chỉ đang quan tâm tới mình mà thôi, là do mình nên bố mẹ mới có những cảm giác như tức giận, đau khổ, thất vọng,... như thế và mình có trách nhiệm phải làm gì đó để sửa chữa những lỗi lầm ấy.
Nếu bạn đã từng có cảm giác giống mình, chắc hẳn bạn đã có suy nghĩ rằng: "Vì đấy là bố/mẹ mình nên mình PHẢI làm như thế và không có lựa chọn nào khác" nhỉ?
Thế nhưng lớn lên, mình nhận ra rằng bạn không có trách nhiệm với niềm vui hay nỗi buồn của bất cứ ai. Bạn có thể giúp đỡ, nhưng không thể, và không nên là người chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của một ai đó.
Bởi lẽ ai cũng có cuộc sống của riêng mình. Trước những vấn đề nhất định, cả bạn, bố mẹ, hay bất cứ ai cũng có quyền có những suy nghĩ và cảm nhận rất khác nhau. Và không ai có quyền khiến cho bạn cảm thấy rằng mình PHẢI làm thế này hay không được cảm thấy thế khác. Bạn có thể tham khảo và lắng nghe những ý kiến, mong muốn của người khác để làm họ thấy hạnh phúc hơn, nhưng bạn không có TRÁCH NHIỆM với những buồn vui của họ.
Như mình vẫn yêu thương, tôn trọng và sẽ luôn ủng hộ bố mẹ, nhưng mình không có trách nhiệm phải sống theo kỳ vọng để có thể khiến họ hạnh phúc. Bởi hạnh phúc của mỗi người là nằm ở trong tầm tay của họ và chỉ một mình họ mà thôi.
Comments