Cá nhân mình rất ghét kiểu ngày xưa người lớn hay doạ “Không ngoan là bán cho ông đồng nát đấy nhé” hay mấy cái doạ dẫm như “ham chơi quá không đẻ đi rồi về sau hối hận cả đời”, “làm việc mà lông bông không ổn định rồi về sau phải trả giá”.
Những câu nói kiểu vậy luôn gắn một cái mác mình muốn tốt cho bạn thôi, bố mẹ thương mình nghĩ cho mình thì mới nói vậy, quan tâm nên mới nhắc nhở, vv…
Mình vẫn nhớ hồi mình còn bé, có lần cùng bố mẹ đi ăn cỗ nhưng mà được xếp sang ngồi một bàn riêng khác. Lúc đó mình ngồi cạnh một cô, xong cô gắp cho mình cái gì á mà mình không chịu ăn. Lúc đó cô bảo ăn đi, không ăn là cô mách mẹ ở bàn bên kia đấy.
Mình hồn nhiên ngây thơ quay sang bảo cô dạ cô mách đi ạ. Cô mới nói to lên cả phòng nghe “chị Linh ơi cái Trang nó không ăn đây này” xong mẹ mình có nói lại “Không ăn thì kệ nó.” Lúc đấy, cô ấy shock lắm, còn mình thì ừ thì đúng rồi, ở nhà có bao giờ mình bị bắt ăn đâu. Đói thì ăn, không đói thì thôi, ăn uống là chuyện của bản thân tự chủ động. Bố mẹ mình dạy như vậy, mình cũng sống như vậy đến giờ nên lúc nào cũng lo béo thừa chất chứ chưa còi xương bao giờ.
Chuyện dù rất bé, từ ngày xưa rồi nhưng mình nghĩ lại vẫn rất trân trọng cách nuôi dạy của bố mẹ mình: luôn để mình tự do và lựa chọn những điều mình cảm thấy thích, chứ không có ép uổng hay doạ dẫm quá nhiều.
Gần đây khi tuổi đời của mình lớn rồi (gái già hơn 30 tuổi), điều mọi người bắt đầu doạ dẫm nhất là đẻ đi, đẻ đi không về sau không đẻ được. Nhưng mình thấy mọi người rủ mình đẻ tư duy lạ lắm: toàn doạ. Những lời doạ như sau:
- Tao chống mắt lên xem con Mto làm mẹ thế nào (đe doạ thảm hoạ).
- Ôi dồi ôi nhà có con hai chân cái thì mấy con bốn chân ra đường đem cho hết (đe doạ mình phải xa cách ba bạn Shi, Dâu, Dota là tình yêu lớn nhất của mình hiện tại)
- Đẻ rồi không có đi chơi thoải mái được như bây giờ đâu (đe doạ mất sự tự do và sở thích du lịch, đam mê lớn nhất của mình)
- Khổ lắm, mệt lắm, vất vả lắm (đe doạ chặng đường vất vả)
- Hôn nhân không phải mồ chôn của tình yêu, con cái mới là mồ chôn của tình yêu (đe doạ mất tình yêu)
Mình toàn kiểu ủa, mọi người nói thế thì có lý do gì để mình làm không trời ? Toàn liệt kê ra các điểm yếu, tồi tệ, kinh khủng, đáng sợ của một thứ xong bảo tôi làm đi. Ủa ủa ủa tư duy người bình thường thấy một cái đáng sợ với tệ thì phải chạy mất chứ mắc gì mà làm.
Mình thực sự không thích chuyện bắt ép nhưng mà cái này nên làm, phải làm, không làm thì abc xyz.
Trời ơi cứ bắt người ta phải sống vì sự sợ hãi, làm cho yên tâm, hay theo xã hội mới đúng, rồi ai cũng làm thế nên mình cũng phải làm.
Rồi làm xong, mọi người có yên tâm hơn miếng nào không?
Cá nhân mình cũng đã từng làm một thứ vì nỗi sợ (mua cái nhà). Má ơi ngoài chuyện tốn tiền tỉ, khi làm xong chuyện lớn đó, thực sự mình thấy trống rỗng và hụt hẫng lắm.
Mình kiểu ủa, sao mình lại đưa ra quyết định này nhỉ? Cái giây phút mình nhận ra làm việc này mình làm vì nỗi sợ á, là dù khi hoàn thành nó, có thành tựu lớn, mình chẳng thấy vui gì cả. Mình thấy cứ sao sao á. Xong chẹp miệng ừ thôi cũng là chuyện nên làm, blablablabla... (ngu vl méo hiểu sao vì sợ mà làm huhu)
Mình hỏi thật, mọi người đã từng bị ai đó khuyên/ép/bắt làm điều gì đó vì sự sợ hãi. Khi làm xong, mọi người có thấy cuộc sống tốt lên hơn không? Mọi người có thấy vui không?
Mà cái bực mình nhất là, thà như cuộc sống mình đang bất hạnh cơ. Mọi người nhảy vào khuyên để mình hạnh phúc hơn nghe còn tạm chấp nhận được. Còn đây là cuộc sống đang rất vui vẻ, hạnh phúc, đúng ý tự nhiên nhảy vào bảo phải làm cái này để cuộc sống tệ đi nhưng không làm thì sẽ hối hận. Ơ, cuộc sống tớ vẫn đang ổn. Cảm ơn nha, khỏi nhắc nhở. Nào khổ thì sẽ hỏi ý kiến sau.
Mà rồi mình nhận ra, người hạnh phúc người ta kệ người khác đó. Người ta chỉ kiểu rủ rê, ê cái này vui lắm làm đi, tớ làm cái này thấy cuộc đời tốt đẹp hơn, thử nhé. Không thử thì cũm không sao, kệ bạn tớ đi vui vẻ hạnh phúc tiếp. Dụ dỗ dựa trên tình yêu và hứng thú, vibe nó khác nha.
Còn mấy người đang hổng có hài lòng vs vui vẻ với cuộc sống của mình mới thấy đi đâu cũng phải góp ý, kiểu nên thế này, sống thế kia, làm thế nọ cho đại cuộc, cho tương lai. Hổng biết nghĩ có đúng không, có quy chụp hông nhưng mình thấy những người mà sống không hài lòng với cuộc sống của mình cũng rất hay khuyên, bắt người khác theo chuẩn “làm thế này mới đúng”, và rất hay khuyên dựa trên nỗi sợ nhá.
Ủa các bạn ơi, nếu muốn dụ dỗ ai đó, chúng ta bắt đầu từ tình yêu, sự hứng thú, tích cực, khả thi không vui hơn là những gì tiêu cực, và doạ dẫm à ?
Những khoảnh khắc làm mình muốn có con là khi bạn kể “Có con rồi ông bà cho 2 cái nhà, cho một đống tiền” (giờ các cụ chồng 10 tỉ cái hôm sau thấy Mto chửa liền). Hay khi bạn mình khoe ảnh bé dễ thương lắm, biết ôm mẹ nói yêu mẹ (những khoảnh khắc mình thấy cô bạn thân và bé Cookie thể hiện tình cảm mẹ con với nhau thật ngọt ngào).
Mình nhận ra một điều, cuộc sống luôn tồn tại NỖI SỢ và TÌNH YÊU. Chúng ta làm một việc gì đó vì sợ, hoặc chúng ta làm nó từ sự yêu thích.
Lấy ví dụ đi làm đi. Buổi sáng 8h tỉnh giấc, ngoài trời mưa gió bão bùng, mà bản thân vẫn còn mệt và mất năng lượng quá. Khi đấy, điều gì sẽ là thứ thúc đẩy chúng ta chui khỏi giường?
- Nếu phải đi làm, nếu không đến muộn chấm công bị trừ lương, thì chúng ta làm việc này vì nỗi sợ (sợ mất tiền).
- Nếu phải đi làm, vì mình rất muốn được gặp crush của mình ở công ty, thì chúng ta làm việc này vì tình yêu (mê trai đẹp).
- Nếu phải đi làm, vì mình sợ sếp mắng, thì chúng ta đang làm vì nỗi sợ (sợ khiển trách)
- Nếu phải đi làm, vì mình rất muốn được present dự án trong buổi họp hôm nay, thì chúng ta đang làm vì tình yêu (hứng thú với sản phẩm và giá trị mình tạo ra)
Mọi người thấy đấy, dù nó xuất phát từ tình yêu hay nỗi sợ thì kết quả vẫn là chúng ta làm được việc (đến công ty). Cả hai loại động lực đều mang lại giá trị và hiệu quả.
Thế nhưng, với cá nhân mình thì đi từ tình yêu nó sẽ bền vững, đẹp và tích cực hơn đi từ nỗi sợ rất nhiều.
Trong khoá khai vấn quốc tế mà mình học của chị yêu Linh Dao, bài học lớn nhất mà mình vẫn luôn ghi nhớ trong 1 năm nay là hướng đến điều TÍCH CỰC và KHẢ THI. Cái này mình không chỉ áp dụng khi hỗ trợ các bạn học viên của mình, mà mình còn thuộc lòng để vận dụng trong cuộc sống mỗi ngày. Mình luôn phấn đấu sống mỗi ngày và hướng mọi lựa chọn của mình đến điều tích cực và khả thi, và bớt các lựa chọn vì nỗi sợ.
Còn mọi người, mọi người đang đưa ra các quyết định cuộc đời vì sợ, hay vì yêu?
___
Các khoá học của Viết chữa lành: https://www.vietchualanh.vn/khoa-hoc
Comments