top of page

[Giáo dục cảm xúc] Cảm thông

Quán cafe mình ngồi có một cặp vợ chồng với 2 đứa con nhỏ, 1 trai 1 gái. Một trong hai đứa la hét ầm ĩ, hét với cái tone opera rất chói tai. Mình thấy hơi phiền nhẹ nên quay ra nhìn thì thấy 2 vợ chồng đang ngồi bấm điện thoại với gương mặt mệt mỏi. Nên mình lại thôi, bỏ qua cho họ.



Việc ra nơi công cộng và gặp trẻ con la hét thì chắc chắn không phải là điều dễ chịu với mọi người, mình trước đây mà gặp cảnh như vậy cũng sẽ nghĩ trong bụng là “bố mẹ không biết dạy con”. Nhưng hôm nay tự nhiên mình nghĩ là, có lẽ họ đã quá mệt mỏi với việc làm cha làm mẹ rồi, họ đang tự cho phép bản thân có một vài phút giây buông lỏng để đứa con la hét nghịch ngợm, dù cho việc đó có ảnh hưởng người khác đi chăng nữa. Mình thì chưa kết hôn, chưa làm mẹ, nhưng mình nghĩ nuôi dạy một đứa trẻ không hề dễ dàng. Nhiều khi bố mẹ đã cố gắng rồi, họ đã cố gắng mỗi ngày rồi, nhưng đứa trẻ vẫn không tuân lệnh. Mình nghĩ cũng phải thôi, hồi còn nhỏ chả nhẽ chúng ta nghe lời bố mẹ mọi lúc à =))). Bạn thế nào thì mình không biết còn mình thì láo lắm =)) Cãi nhem nhẻm.


Giáo viên để đi dạy được học sinh còn đèn sách bao năm.Còn bố mẹ dạy con thì chẳng học qua trường lớp nào, vừa nuôi con vừa mò mẫm. Mình đã từng trải qua những thứ theo kiểu, đã cố hết sức rồi, cố mọi lúc rồi, nhưng không được như mong muốn, thì phải buông ra một tí để nghỉ. Nghĩ đến lúc như vậy nên mình cảm thấy thông cảm cho họ. Dù mình vẫn không chấp nhận được việc trẻ con quậy phá nơi công cộng, nhưng mình vẫn thông cảm cho bố mẹ. Vì mình làm sao biết được họ đã hay đang trải qua điều gì đằng sau sự buông thả của họ trong phút giây này, và người với người vốn dĩ sống để thương nhau mà.


Cô giáo Bảo Ngọc.

Comments


bottom of page