Có một khoảng thời gian khá dài, mình có thói quen áp chế cảm xúc của bản thân.
Một phần mình không thích những cảm xúc của bản thân bị đem ra hỏi han, mổ xẻ, hay tệ hơn là dội một gáo nước lạnh bởi chính những người thân cận. Phần vì mình muốn giữ hình ảnh vui vẻ trong mắt mọi người.
Mới vài năm trước thôi, những người mới gặp thường nói là mình “lạnh”. Lạnh lùng, ít nói, khó gần. Cũng giống như bây giờ, mình không thích chia sẻ cảm xúc của mình cho người khác, đơn giản vì mình luôn có cảm giác người ta sẽ chẳng thể hiểu một đứa luôn bị giằng co giữa hai thái cực hyper - depress là thế nào. Cái khác là cách mình thể hiện ra ngoài.
Hồi đó, mình ít quan tâm hơn đến việc người ta nghĩ gì, nên những thể hiện dù sắc bén hay tự kỷ cũng không khiến mình cảm thấy lăn tăn. Dù sao đi nữa thì cũng vẫn là mình thôi, có gì đâu mà phải xoắn.
Nhưng khoảng thời gian này, mình không còn “lạnh” nữa. Ở bên ngoài, mình có vẻ dễ gần hơn và dễ dàng bỏ qua cho những thứ mà trước đây mình sẽ sẵn sàng đứng lên chiến đấu. Nhưng đó chỉ đơn giản là áp chế cảm xúc của chính mình, và lưu tâm hơn đến phản ứng của người khác.
Nghe thì có vẻ tốt đúng không? Việc đặt suy nghĩ của người khác lên trên hết ấy? Chẳng phải chúng ta đang sống trong một xã hội đề cao sự hy sinh sao? Chẳng phải trưởng thành chính là bỏ qua bản thân và suy nghĩ cho người khác?
Nhưng không hẳn.
Khi áp chế cảm xúc của bản thân, mình từ dễ buồn trở thành dễ ức. Đôi lúc mình cảm thấy bản thân khô khan đến phát chán và cuộc sống vốn bảy sắc cầu vồng biến thành hai màu đen trắng.
Mình dễ mặc kệ những thứ ngứa mắt chói tai, và ngừng đấu tranh cho những điều mình cho là đúng.
Mình ngừng viết, ngừng chia sẻ, bớt mong muốn mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, và được yên thân có lẽ là điều mình muốn nhất.
Khi bàng quan với cảm xúc của chính bản thân, mình nhận ra rằng mình cũng dễ dàng bỏ qua cảm xúc của người khác. Suy cho cùng thì, chỉ khi ta cảm thấy đủ đầy, ta mới có thể cho đi. Khi ta đau, ta dễ thấy nỗi đau của người khác vốn dĩ là việc bình thường. Khi ta khổ, ta chợt thấy nhân loại khổ thì có sao đâu.
Cho nên, lạnh lùng thì sao chứ, tự kỷ thì sao chứ. Còn hơn để bản thân ngày càng chai sạn.
Trước khi ôm ai đó, đừng quên đôi khi người cần được ôm nhất là chính bản thân mình.
Commentaires