Mình quen một anh bạn Việt kiều đang sống ở nước ngoài, mới mấy năm thôi nhưng lấy được thẻ công dân rồi. Cậu ấy là một người rất độc lập, cởi mở và thông minh.
Hôm trước mình và cậu ấy gọi điện buôn chuyện mấy tiếng. Mình kể:
- Dạo này dùng Tiktok, các bạn hay khen em cười cuốn hút, tỏa nắng, các bạn hay bình luận là thích ngắm em, em thấy hơi ngạc nhiên ấy. Kiểu không nghĩ là mình có thể có hình ảnh đó.
Đột nhiên cậu ấy nói bằng một giọng rất thảng thốt:
- Trời, self-esteem của em thấp dữ vậy. Anh thấy ngạc nhiên lun á. Một cô gái có thành công như em sao self-esteem thấp vậy. Anh còn nghĩ là người như em chả thèm nói chuyện với anh luôn.
Nghe cậu ấy nói vậy, mình hơi đứng hình một chút. Ồ. Cậu ấy nói không sai. Self-esteem (lòng tự trọng/tự tôn/khả năng tự đánh giá và coi trọng giá trị của mình) đúng là rất thấp.
Mình nhớ hồi 2014, mình viết bộ sách đầu tiên trong đời cùng 1 người bạn. Bộ sách ấy viết rất vất vả.
Mình nhớ có hôm mình dậy từ 6h sáng để viết cho kịp deadline. Ra sách xong nhận về 8 triệu đồng cho 12 cuốn sách. Lúc sách được xuất bản, bố hoan hỉ chở mình đi lấy sách có tên con gái.
Nhận sách rồi bố hơi không vui, hỏi là tại sao tên của con lại đứng sau tên của bạn con? Mình còn quạu bố, cảm thấy bố đang đòi hỏi kỳ lạ. Vốn dĩ mình chỉ xứng đáng như vậy thôi.
Mình chưa bao giờ thực sự coi trọng những thành công của bản thân. Hồi xưa làm web thành công, mình nghĩ là do bạn thân mình ưu tiên mình nên mình mới có cơ hội này.
Viết sách thành công, mình nghĩ là do may mắn có các quan hệ cho mình được viết.
Xem Tarot thành công, mình nghĩ là do tổ độ và mình theo nó cũng lâu rồi.
Làm Tiktok có chút thành công, thực tình mình cũng không hiểu vì sao nữa, mình nghĩ “do may mắn”.
Mình chưa từng nghĩ là do mình giỏi hay xứng đáng.
Mỗi khi được người khác đối xử tốt, mình lại cảm thấy may mắn, cảm thấy mọi người tốt, hoặc thậm chí đôi khi còn nghĩ “mọi người ngây thơ”.
“Mình không tốt đến thế, mình được như thế này thế kia là đã may mắn rồi.”
Còn khi bị đối xử không tốt, mình lại cảm thấy: “Như vậy là bình thường, là điều dĩ nhiên.“
Mình có một ông anh quen nhiều năm rồi, thi thoảng ổng về Việt Nam mà có dịp thì 2 anh em sẽ hẹn nhau đi ăn, lượn lờ.
Lần nào đi ăn uống gì ổng cũng mời mình hết. Một hôm nọ, lúc ổng đang chở mình đi dạo loanh quanh, mình hỏi ổng: "Em thắc mắc sao anh lại chơi với em, đối xử tốt với em vậy? Em thấy anh có nhiều giá trị cho em, thông minh nè, nhưng em thấy mình chẳng giúp gì được anh hết, sao anh lại giữ quan hệ với em vậy?".
Ổng nói là, vì em tốt nên anh chơi với em thôi.
Chuyện cũng chẳng có gì, nhưng sau này khi nghĩ lại, mình chợt nhận ra mình không trân quý bản thân chút nào cả.
Khi có ai đó tỏ ra tốt với mình không vì gì cả, mình lại ngạc nhiên.
Có một câu nói như thế này: Mối quan hệ, hay là cách mà người khác đối xử với bạn thực ra chỉ phản ánh cách bạn đối xử với chính mình. Rồi một câu khác tương tự: We accept the love we think we deserve.
Đọc được nhiều lần rồi mà mình vẫn chưa thực sự ngẫm ra được cho đến khi mình ý thức được việc mình chưa từng coi trọng những nỗ lực và giá trị của bản thân.
Mình chấp nhận những hành vi không tốt với mình, vì mình đã nghĩ là mình chỉ xứng đáng với điều đó thôi. Nhưng đó không phải là sự thật.
Mình luôn cố gắng cải thiện mọi thứ trong cuộc sống của mình: Công việc, tiền bạc, tình cảm.
Mà đến ngày hôm nay, mình chợt nhận ra: Thứ mình cần làm việc nhất lại chính là góc nhìn của mình về giá trị của mình, về self-esteem của bản thân. Quanh đi quẩn lại rồi cuối cùng vẫn phải tập trung vào mình. Thương ai thì thương, vẫn không thể vượt qua tình thương dành cho chính mình.
Cô giáo Bảo Ngọc.
__________
⭐️ Khoá học Viết chữa lành online: https://www.vietchualanh.vn/khoa-hoc-viet-chua-lanh
Cung cấp kiến thức cơ bản, cách sử dụng liệu pháp viết và công cụ chữa lành để bạn có thể tự làm việc với bản thân, giúp bạn thực hành đối diện với những căng thẳng, nỗi sợ và vấn đề của chính mình.
Comments