Mình nghĩ mình là một người cần tình yêu. Mọi người có thể ham mê quyền lực, sự nghiệp, tiền bạc, danh vọng. Còn mình, mình thích yêu. Chúng ta thường tham lam cái gì mà mình thiếu thốn. Dù bản thân không nghĩ là mình thiếu tình yêu, nhưng lúc nào mình cũng muốn được yêu thương nhiều hơn nữa. Mình hay liên tưởng, một cô gái thiếu thốn tình yêu giống như một cái cây không được tưới nước vậy, héo mòn. Thiếu thốn tình cảm thường khiến mình ghen tuông, xấu tính, dằn vặt, tiêu cực và xù lông lên vì tổn thương. Mình thường dành nhiều sự chăm sóc cho người khác, không chỉ trong mối quan hệ yêu đương mà cả tình cảm bạn bè với mong muốn nhận lại được những đáp trả tương đồng. Nếu điều đó không có được, mình thường sẽ rất thất vọng và chìm trong đau khổ.
Có những lúc, thiếu thốn tình cảm thực sự khiến mình tuyệt vọng. Có những lúc, mình nỗ lực đến vắt kiệt cả sức lực để cố gắng được đền đáp, nhưng nó cũng giống như cắt đi 10 phần cơ thể, nhuốm máu và tàn tạ chỉ để nhận lại một vài phần bố thí. Mình vẫn thiếu, vẫn thèm thuồng, vẫn vật vã như một con nghiện nhưng chẳng bao giờ có đủ thuốc. Có thời điểm, mình gục ngã và chìm trong nỗi buồn khi nhận ra rằng dù đã cố hết sức, cố mãi, cố nữa cũng chẳng thể có lại được một chút tình cảm mà mình mong muốn. Thời điểm đó, mình tuyệt vọng với loài người. Cay đắng và chua chát, mình nghĩ, ừ, mình chẳng còn sức để yêu ai cả. Thôi thì, hãy yêu lấy chính bản thân mình đi thôi. Thực sự thì, mình không quen với việc đó. Yêu bản thân cũng là một cái cần phải học. Mình thường yêu người khác nhiều, và để người khác yêu mình. Chứ mình chưa học, và chưa tập với việc tự chăm sóc hay yêu bản thân đủ đầy.
Việc tự mình yêu mình đối với mình cũng giống như một cái cây ở sa mạc không được tưới nước đủ vậy, phải tự tích nước và chuyển hoá bản thân để tồn tại giữa đất đai khô cằn. Mình học được cách tự chăm sóc bản thân, tự hài lòng với cuộc sống riêng, tự có những niềm vui nho nhỏ. Mình giống một cái cây khẳng khiu có rễ cứ vững vàng dần, mình ổn và mình cảm thấy bình yên. Và ừ, mình vui với sự bình yên đó. Mình thực sự cảm thấy thoải mái, mình cảm thấy đủ. Sự bình yên đó, mình có được khi ở một mình với bản thân. Trong sự tĩnh lặng, trong sự cô đơn, trong nỗi buồn và cả những khoảnh khắc nho nhỏ mà mình rất trân trọng. Nó là một kiểu an yên khác biệt mà mình chỉ mới trên đà trải nghiệm.
Thế rồi, mình lại yêu. Nghiêm túc mà nói, mình không định yêu. Vì mình ổn và hoàn toàn hạnh phúc với cuộc sống độc thân bình yên của mình. Nhưng mà, nào ai nói trước được chữ ngờ. Rất lâu rồi, mình mới cảm thấy hạnh phúc như vậy. Như một cái cây khô hạn lâu ngày được tưới nước, mình được tưới tắm đủ đầy và chiếu ánh nắng mỗi ngày. Mình có một yêu cuồng nhiệt và ngọt ngào. Mình có một tình yêu dịu dàng và bình yên. Mình có một tình yêu làm mình muốn hét lên khoe với cả thế giới. Mình có được một tình yêu làm mình chả cần nói với ai mà chỉ muốn tận hưởng cho riêng bản thân mình. Mình có một tình yêu làm mình muốn trưởng thành, muốn tốt lên, muốn nỗ lực mỗi ngày. Mình có một tình yêu làm mình thấy hạnh phúc với những điều nhỏ bé nhất. Mình yêu mỗi ngày như một đứa trẻ. Mình yêu mỗi ngày như một người trưởng thành. Nhưng quan trọng nhất, mình yêu, và được yêu đầy đủ. Mình thực sự, thực sự rất hạnh phúc.
Chủ nhật là ngày tụi mình review tình cảm tuần (như họp giao ban công việc á). Mình đã nghĩ tuần vừa rồi là một tuần chẳng có gì để chê, vì một phần hai đứa F0 nên tự cách ly và ở vs nhau 24/7, hai là chúng mình làm rất nhiều thứ bên nhau và hạnh phúc. Thế nhưng bạn ý bảo chắc tuần này mình sẽ có nhiều cách để nói lắm, trong khi mình chẳng có gì trong đầu cả. Nhưng đúng là khi bắt đầu review ngồi nghĩ thì mình tuôn trào được khoảng 1,2 tiếng về những thứ nho nhỏ làm mình phát điên lên và không hài lòng. Và mình nhận ra rằng, vấn đề lớn nhất chỉ là vì mình quá quan tâm đến việc yêu bạn ý, mà mình lại bỏ quên và không dành đủ thời gian cho các nhu cầu riêng của mình. Nói ngắn gọn, mải mê yêu làm mình quên mất việc yêu chính bản thân mình. Và đến khi bạn ý chỉ ra và nhắc nhở, mình mới lại giật mình nhận ra điều đó.
Chúng ta cần tình yêu. Và chúng ta cần học yêu, mỗi ngày. Dù là yêu người khác, hay yêu bản thân - mỗi ngày yêu đều giúp mình học, vấp ngã, thay đổi và trưởng thành. Mình hạnh phúc vì đang yêu một người thực sự rất tuyệt vời, và mình cũng hạnh phúc vì mình đã học được cách yêu bản thân nhiều hơn, mỗi ngày.
Hi vọng và chúc cho tất cả chúng ta đều được yêu thương, và yêu thương đủ đầy.
コメント