top of page

Bơ đi mà sống

Đôi khi ở một vài thời điểm, bạn có thể không sống đúng như cách mà xã hội, gia đình, hay những người xung quanh cho là đúng. Có thể là bạn bỏ đại học để theo đam mê làm ca sĩ, bạn yêu một người mà chả có tương lai, bạn chỉ thích đu Kpop chứ không màng nỗ lực xây sự nghiệp, bạn thất nghiệp nằm dài ở nhà và rong chơi mỗi ngày, bạn quyết định sẽ không lấy chồng đẻ con mà ở vậy cả đời, bạn tiêu hết tiền kiếm được chứ không tiết kiệm cho tương lai…


“Thế là không ổn”.

“Không sống được như vậy mãi đâu”.

“Cứ như vậy rồi về sau sẽ phải trả giá”.

“Đừng lãng phí thời gian..., lớn rồi phải nỗ lực...”

“Phải thay đổi đi thôi”.

“Rồi về sau sẽ hối hận”


Đó là những gì người ta thường nói. Bố mẹ nói, báo đài nói, xã hội nói. Đúng! Khả năng cao là bạn sẽ chẳng thể sống như thế mãi. Thế nhưng hãy tự hỏi bản thân rằng:


- Bạn có đang hạnh phúc không?

- Có đang tận hưởng cuộc sống từng giây phút theo cách mà mình muốn không?

- Có đang làm gì nguy hiểm đến tính mạng của mình không?

- Có đang khiến ai khổ sở hay tổn thương không?

- Có làm hại đến cuộc sống của ai không?

- Ngoài bạn ra, có ai trong cuộc sống bị tác động xấu bởi điều bạn làm không?


Thực sự thì nếu bạn đang sống hạnh phúc, không làm hại ai, không làm gì trái với lương tâm và luật pháp thì ai có quyền phán xét bạn chứ? Mình không đồng tình với việc xã hội cứ bảo rằng “phải dừng vui lại, phải dừng hạnh phúc đi, phải nỗ lực”. Nếu ép người khác sống theo cách của xã hội, sống theo cách đúng mà khổ sở, thì chính những người chỉ trích chê bai đó mới là kẻ làm tổn thương gây hại cho người khác đấy chứ?


Mình luôn quan niệm rằng: cuộc sống của mình là của mình. Bạn ạ, mình sướng không ai sướng hộ, mình khổ cũng không ai khổ thay. Vậy nên hãy cứ để yên cho mình sống, và cứ mặc kệ cho mọi người sống cuộc đời của họ. Sao phải chê bai, chỉ trích khi một ai đó đang tận hưởng những giây phút của họ nhỉ?


Các bạn có để ý rằng những người hay soi mói, trách móc người khác nhất thường là những người đang không thực sự hài lòng hay hạnh phúc với cuộc sống của họ không? Bởi lẽ người hạnh phúc còn đang bận tận hưởng, không ai rảnh mà quan tâm chuyện thiên hạ nhiều quá đâu. Nếu một người nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt, cứ hay yêu cầu mọi người xung quanh phải thế này thế kia thì biết đâu đó vấn đề thực sự nằm ở bên trong họ đấy chứ. Với những người như vậy mình chỉ nói với họ một điều đơn giản thôi: Ngứa mắt, thì đừng nhìn nữa. Bơ đi mà sống.


Hôm trước bố mình có nói một điều khiến mình tấm tắc vô cùng: quan tâm là đúng - nhưng lo lắng lại rất sai. Bạn quý ai đó nên quan tâm đến họ thì đó là điều rất đáng trân trọng. Nhưng lo lắng thay cho họ, rồi bắt ép họ phải làm theo ý mình thì không được. Vì không ai có nhiệm vụ hay quyền để sống thay đời người khác cả.


Mình nghĩ rằng cuộc sống sẽ đẹp và hạnh phúc hơn nhiều nếu chúng ta tập trung hơn vào hạnh phúc của bản thân, và học được thế nào là bơ đi mà sống. Còn bạn thì sao?

Comments


bottom of page