Dạo gần đây mình bắt đầu nhận ra, cảm giác bình an quan trọng hơn tất cả. Mình từng là kiểu người bị cảm xúc chi phối gần như toàn bộ cuộc sống. Mọi quyết định và sự lựa chọn của mình đều bị cảm xúc điều khiển.
Mình hiểu được mọi thứ, nhưng cảm xúc của mình vẫn che mờ hết. Mình cứ sống theo cảm xúc như vậy mấy chục năm rồi, cho đến khi mình thật sự gặp phải một cú rơi. Lúc đó, mình thấy mình chẳng khác nào rơi thẳng xuống vực thẳm. Toàn bộ thế giới trong mình sụp đổ hoàn toàn.
Khi ấy, một người anh hỏi mình một câu rất đơn giản nhưng lại giống như dịch chuyển một bánh răng nhỏ trong nội tâm của mình “Em có muốn sống vậy nữa không? Em có muốn mình đau khổ như vậy thêm 30 năm nữa không”.
Lúc đấy, mình có chút do dự. Mình vẫn muốn có được những trải nghiệm mạnh mẽ, nhưng cảm giác đau khổ thì, không, mình không thể sống vậy nữa. Mình không chịu được nữa, mọi thứ đã quá giới hạn rồi.
Mình có một người bạn chưa từng gặp mặt bao giờ, nhưng làm bạn trên Facebook gần chục năm rồi. Thi thoảng hay nói chuyện với nhau về các sở thích chung. Cô ấy nhiều lần khuyên mình, đừng để bất cứ ai phá vỡ cảm giác bình yên của cậu. Nhưng mình từng không nghe.
Đến khi mọi thứ đã hoàn toàn rệu rã, mình mới lờ mờ cảm thấy, cô ấy nói rất đúng. Không vui sướng tột đỉnh vẫn có thể sống vui vẻ hài lòng.
Nhưng nếu đau khổ kéo dài thì người ta không thể sống nổi. Thế nên, bất cứ ai (ngoại trừ người ruột thịt) hay bất cứ thành tựu gì mà khiến mình phải hy sinh cảm giác bình an trong tâm thì đều không xứng đáng.
Hôm trước có 1 khách hàng hỏi mình: “Em có nên tiếp tục mối quan hệ đó không? Đôi khi em muốn dừng lại, đôi khi lại cảm thấy có tiếp tục cũng chẳng còn gì để mất”. Lúc nghe em ấy nói vậy, mình hơi khựng lại. Y chang những lời mình từng nói trong quá khứ.
Mình bèn nói ngay với em ấy: “Bỏ ngay suy nghĩ mình không có gì để mất đi. Em có rất nhiều thứ để mất. Thời gian của em, tình cảm của em, công sức của em, những đêm khó ngủ, những ngày buồn lòng bất an, em mất đi bình yên của em, và nội bản thân em đã là quý giá rồi, sao lại không có gì để mất?”
Khi một người ý thức được bản thân quý giá đến đâu và có rất nhiều thứ để mất, họ tự khắc sẽ cẩn trọng và đắn đo hơn khi đưa ra các quyết định trong một mối quan hệ, nhất là mấy mối quan hệ toxic.
Nếu là mình của trước đây, nhất định muốn gì sẽ đi làm ngay. Nhưng mình của bây giờ, sẽ tự hỏi “Làm xong có bình an hơn không?”.
Nếu có rủi ro nào đó sẽ muộn phiền hơn, mình sẽ không làm nữa. Đối với mình bây giờ, tình yêu, ham muốn, sự tò mò, những câu hỏi chưa có lời giải, những điều gây thắc mắc, hay bất kỳ điều gì khác, đều bị đặt sang một bên.
Dù ai hay điều gì quấy nhiễu cảm giác bình yên trong mình, mình đều sẽ bỏ hết.
Học cách trân trọng cảm xúc của chính mình, thoát khỏi những điều khiến cậu mất cảm giác bình an tại khóa học: https://www.vietchualanh.vn/khoa-hoc-cam-nang-chong-that-tinh
Comments